sau khi học bá mất trí nhớ

Thơ Nhạc Về Paris - Sydney - Saigon Sau những phút giờ vùi đầu với trăm công nghìn việc đời của chúng ta bằng tình bạn🍃tình quê hương trong suốt những năm tháng dài dưới mái học đường.🌺Những kỷ niệm ấy cứ vươn lên trong những giấc mơ êm đềm dầu chúng ta Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ. Thâm Độ Chí Tình. Sư Huynh Là Nam Thần. Trọng Sinh Chi Quy Linh. Có thể bạn thích. Sự Gắn Kết Của Tình Thân. mẤt trÍ nhỚ ĐỪng quẬy; hoÀng thƯỢng ĐỪng nghỊch; chiẾt chi; sẾp chÚng tÔi lẠi khoe vỢ; sau khi chia tay lÀm sao giỮ bẠn trai; xÔng vÀo ngÕ Âm dƯƠng; nhỚ ra tÊn tÔi chƯa? ĐỘc chung; Ân hỮu trỌng bÁo; bẠo quÂn; nhẤt kiẾm sƯƠng hÀn; thiÊn hoÀng quÝ trỤ; sau khi hỌc bÁ mẤt Sau khi xe cứu thương đem Thời Bất Phàm đi, Chân Nguyên Bạch run rẩy trở về nhà, nơm nớp lo sợ cầu xin ba mẹ cho minh chuyển trường, đung như dự đoán, bị từ chối. Chân Nguyên Bạch chỉ có thể căng da đầu đi xin lỗi Thời Bất Phàm, hy vọng lúc hắn đánh mình nhẹ hơn một chút. Kết quả -- Thời Bất Phàm lại mất trí nhớ! Mất Trí Nhớ Sau Nhiều Bạn Trai Cũ , chương 15 của tác giả Thiếp Tại Sơn Dương cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. Ou Rencontrer La Femme De Sa Vie. Truyện Audio CV Đam Mỹ Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ Tổng đề cử Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ Đã có 6 người đánh giá / Tổng đề cử Giới thiệu Mục Lục Nghe Audio Kiếm Điểm Biên tập EllieThể loại Đam mỹ, hiện đại, học đường, ngọt sủng, hoan hỉ oan gia, miệng chê nhưng cơ thể thành thật giáo bá công x mất trí nhớ kiều manh học bá thụ, trạng bản gốc Hoàn 49 chương & 4 phiên ngoạiMột mối tình thời thanh xuân của cả hai, tình cảm học trò giữa học bá cùng học đệ sẽ như thế nào? Liệu sau khi trãi qua biến cố thì họ có đến được với nhau hay không?Học bá khác loài – Ngu Đào quái gở, tính tình kém còn biết đánh nhau, sau khi bị đập đầu thì Mất! Trí! Nhớ!! Thành một túi thích khóc ấu trĩ. Lại còn dính giáo bá Địch Lâm Thâm đã từng đánh nhau qua …Địch Lâm Thâm Cậu cút cho tôi!Ngu Đào Tớ không muốn, tớ sợ, hu hu …Địch Lâm Thâm … Rồi rồi, đừng khóc nữa, đi thôi, mua kẹo cho cậu ăn. Độ ngọt 5 sao! Học bá thánh học giỏi luôn đứng top. Giáo bá trùm đại ca của trường. Học tra nhân vật luôn có mặt dưới bảng xếp hạng thành tích học từ dưới lên Tags doc truyen sau khi hoc ba mat tri nho Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ sau khi hoc ba mat tri nho full sau khi hoc ba mat tri nho prc Chiều chủ nhật, Hướng Tân Kiệt đem theo bài đã chép xong tới phòng ngủ Địch Lâm cửa nhìn thấy Ngu Đào, hoảng sợ. Vội dùng ánh mắt hỏi Địch Lâm Thâm —— tình huống gì đây?Chuyện đổi phòng, thầy Khuất chỉ gọi Trâu Hưng ra ngoài nói một mình, nên người khác không rõ lắm. Địch Lâm Thâm cũng không nói với Hướng Tân hôm qua Hướng Tân Kiệt sang đây, đã có thể phát hiện từ lâu. Nhưng lớp 12 rồi, thành tích học của Hướng Tân Kiệt nhiều năm luôn ổn định đứng ở hạng 2 từ dưới lên, gia đình vẫn hy vọng cậu ta có thể cố gắng, tranh thủ thi vào trường đại học hạng 3. Vì thế đăng ký lớp phụ đạo cho cậu ta, đi học vào sáng thứ sáu và chủ nhật mỗi tuần. Vì đề phòng cậu ta trốn học, mỗi ngày cha Hướng đều đưa đón cậu ta đến lớp phụ đạo, làm Hướng Tân Kiệt muốn trốn cũng không có gan.“Thầy Khuất bảo đổi.” Địch Lâm Thâm nói Đào gật đầu với Tân Kiệt, liền vào Tân Kiệt vội kéo Địch Lâm Thâm qua một bên, thấp giọng hỏi “Vãi, anh với nó chung phòng ngủ được không đó? Sao nó không kháng nghị với thầy Khuất chứ? Lỡ như một lời không hợp liền đánh nhau, lại gánh xử phạt, anh còn muốn lên đại học nữa à?”Đầu tiên không nói lớp phụ đạo cuối tuần học thế nào, chỉ với năng lực tẩy não của giáo viên lớp phụ đạo đó, thì đúng là không có ai. Ngay cả cậu ta cũng nghĩ việc học là đứng đầu, cảm thấy việc thi đậu đại học là vô cùng quan trọng.“Lại nói, đánh nhau thật thì không phải bất lợi cho anh nhất à? Loại học bá như Ngu Đào, thi đại học chắc chắn có thể giành vinh quang cho trường, trường nhất định sẽ đứng về phía cậu ta, đến lúc đó không chừng trách nhiệm chỉ có mình anh gánh. Sao giờ? Anh muốn chú đưa anh ra nước ngoài học thật à? Cũng không phải ra nước ngoài không tốt, tiếng Anh làm sao giờ? Học lại từ đầu không phải anh chịu tội à?”“Không được, em đi tìm thầy Khuất, bảo thầy đổi Ngu Đào đi!”Hướng Tân Kiệt nói rồi muốn đi ra ngoài, bị Địch Lâm Thâm kéo lại.“Không có gì, tôi hiểu rõ trong lòng.” Địch Lâm Thâm nói “Bây giờ cậu ta khá dễ ở chung.”“A?” Hướng Tân Kiệt hiển nhiên không rõ, Ngu Đào dễ ở chung? Anh Thâm của cậu không phải cũng bị tẩy não rồi chứ?Địch Lâm Thâm nhỏ giọng nói “Hôm thứ sáu cậu ta té từ trên cầu thang xuống, đụng vào đầu, lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.”Hướng Tân Kiệt há to miệng, cả buổi cũng không nói được tiếng nào.“Bây giờ cậu ta cứ như con nít vậy, không có gì đâu.” Địch Lâm Thâm vốn không muốn nói chuyện này cho Hướng Tân Kiệt ngay bây giờ, có lẽ thầy Khuất sẽ có sắp xếp. Nhưng anh em quan tâm hắn, hắn cảm thấy cũng nên nói với Hướng Tân Kiệt một tiếng trước, để tránh Hướng Tân Kiệt hổ liễu ba kỷ * đi tìm thầy Khuất phân xử thật.* Để hình dung người ngốc, làm việc không dùng đầu óc. Nguồn Baidu.“Sao vậy được?” Hướng Tân Kiệt cảm thấy khó tin, cậu ta chỉ từng thấy chuyện này trên phim truyền hình Lâm Thâm cũng không định nói tới vấn đề bóng ma tâm lý, “Không rõ lắm, nhưng sau này có lẽ sẽ nhớ lại, đến lúc đó rồi hẳn nói.”Hướng Tân Kiệt bỗng cảm thấy có hơi đồng cảm với Ngu Đào, “Chuyện đó, nghiêm trọng lắm à?”“Không thể nói được, chỉ là không nhận ra ai hết, tính cách cũng không giống trước. Nhưng phương diện tự gánh vác thì không thành vấn đề.” Điều này đã coi như là vạn hạnh * rồi.* vô cùng may Tân Kiệt gật gật đầu, “Không ngu luôn là được, đúng rồi, nếu có gì thì cứ gọi em một tiếng.”“Ừ.” Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm chỉ cách nhau một phòng ngủ. Ban đầu hai người họ muốn đổi chung một phòng, nhưng thầy chủ nhiệm ra lệnh cấm, hai học tra ở chung với nhau không thể đôn đốc lẫn nhau, học tập tiến bộ thì thôi, lỡ như cả ngày đều thảo luận chuyện đánh nhau với ai mới tốt, thì phiền rồi.“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Địch Lâm Thâm nhìn thoáng về phía toilet, “Sau này gọi tên tôi được rồi, đừng gọi anh Thâm’ nữa.”“Vì sao chứ?” Cậu ta đã kêu biết bao nhiêu năm, sớm đã quen, “Chẳng lẽ anh muốn vứt bỏ người anh em này?”Địch Lâm Thâm liếc cậu ta một cái, tìm một lý do, “Lớn tuổi, sợ bị kêu thành già.”Nếu là người lớn, nghe thấy Địch Lâm Thâm nói “lớn tuổi”, thì có lẽ sẽ cảm thấy vô nghĩa, nhưng làm bạn cùng lứa tuổi, Hướng Tân Kiệt rất có thể hiểu được.“Hiểu, hiểu. Em cũng cảm thấy, mấy hôm nay em cũng muốn chuẩn bị chút trà hoa cúc để dưỡng sinh.” Hướng Tân Kiệt cười Đào vừa đi ra, đã thấy Hướng Tân Kiệt đang cười biết bây giờ Ngu Đào không nhớ được ai, nhưng ít nhiều gì cậu ta vẫn có tí bóng ma với Ngu Đào, liền vội vàng nói “Cái đó, em về trước nhé.”“Khoan đã.” Địch Lâm Thâm đưa bài thi cậu ta mang đến cho cậu ta, “Lấy về đi, tôi chép xong rồi.”Hướng Tân Kiệt nghi hoặc chút, sau đó hiểu ra chắc là chép của Ngu Đào. Xem ra có một người bạn cùng phòng học giỏi vẫn khá tốt, ít nhất không cần tự mình đau khổ buồn lo đi làm bài tập, cũng không cần mượn chép nơi Tân Kiệt đi rồi, Ngu Đào nhìn chằm chằm Địch Lâm Lâm Thâm khẽ cười nói “Được rồi, đừng nhìn nữa. Đã không cho cậu ấy gọi anh rồi.”Ngu Đào cười, cậu đã viết xong bài tập, hôm nay cũng ngâm ở phòng tự học với Địch Lâm Thâm tới trưa, buổi chiều cậu muốn thả lỏng chút, liền đề nghị “Mình chơi game đi!”Địch Lâm Thâm tức thì cảm thấy mình sống không thể yêu nữa, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, nói “Rồi, chỉ đánh hai ván, sau đó tôi đọc sách một lát.”Đọc sách đúng là thứ tốt, có thể khiến hắn bớt lòng không ít.“Được.” Ngu Đào thoải mái đồng khi kết thúc cuối tuần, sáng sớm, đám học sinh ở trường buồn ngủ mơ màng thức dậy trong tiếng chuông báo thức đúng giờ khai lúc này, Địch Lâm Thâm đã theo Ngu Đào ngâm ở phòng tự học hơn nửa sớm thầy Khuất tới đây tìm tư liệu dạy học, xuyên qua chiếc kính thủy tinh trong suốt đầu tiên ở phòng tự học thấy được hai người. Điều này khiến thầy rất ngạc nhiên, không nén nổi nhìn ra ngoài cửa sổ —— đây là mặt trời mọc từ hướng Tây? Hay là trời chẳng hề sáng vậy?Nhưng hiện thực nói cho thầy, tất cả bình Lâm Thâm có thể bắt đầu học tập, thầy tự nhiên là rất vui, nhưng hy vọng đừng chỉ là nhiệt độ trong 3 phút. Bây giờ cố gắng, thì vẫn còn bữa sáng, hai người đến phòng học sớm để tự Khuất đi tới, “Các em hãy dừng lại trước, thầy có việc muốn nói với mọi người.”Các bạn học nghe vậy thì buông sách và bút trong tay xuống.“Bạn Ngu Đào hôm thứ sau vì té xuống từ trên cầu thang, lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.”Các bạn học ồ lên, chuyện Ngu Đào bị đưa đi bệnh viện họ đều biết, cũng biết là Địch Lâm Thâm ném bóng, nhưng không ngờ lại mất trí nhớ.“Im lặng.” Thầy Khuất nói tiếp “Những chuyện khác thì không có vấn đề gì, chỉ là bạn ấy không nhớ rõ người. Vì thế tan học nếu mọi người không có việc, thì hãy giới thiệu tên mình cho Ngu Đào chút. Do cha mẹ Ngu Đào không truy xét, vì thế chuyện này cứ cho qua. Sau này mọi người chơi bóng, lúc chạy bộ thì nên chú ý chút, đừng gây thêm những chuyện như này nữa.”Các bạn học không nói gì, nhưng trong lòng đều hơi bối rối. Trước giờ Ngu Đào đều không hợp đàn, nói chuyện cũng không muốn nói với họ, luôn độc lai độc vãng, họ đều nghĩ mặc dù ở chung một năm, Ngu Đào chắc cũng không nhớ rõ tên họ. Mà đi tự giới thiệu, cứ cảm thấy như đi tự đòi mất mặt.“Ngoài ra, Địch Lâm Thâm, em đổi chỗ ngồi giùm Ngu Đào đi, để bạn ấy ngồi cùng bàn với em. Hướng Tân Kiệt, em thì đổi qua chỗ ngồi hiện tại của Ngu Đào.” Thầy Khuất biết Ngu Đào không bị cận, ngồi hàng cuối cũng không thành vấn đề. Để Ngu Đào và Địch Lâm Thâm ngồi cùng bàn, cũng vì chuyện sáng nay, hy vọng Ngu Đào có thể kéo Địch Lâm Thâm học tập. Vì Địch Lâm Thâm thành tích kém, không thích nghe giảng, vóc dáng lại cao, vì thế luôn ngồi ở hàng cuối. Để Địch Lâm Thâm đổi chỗ ngồi cùng bàn với Ngu Đào, thì sợ các học sinh sẽ có ý kiến, thế nên chỉ bảo Ngu Đào bạn học vẻ mặt hoảng sợ nhìn Địch Lâm Thâm —— bảo Địch Lâm Thâm dọn bàn cho Ngu Đào? Đầu thầy Khuất bị cửa chen rồi hả? Địch Lâm Thâm không ném bàn của Ngu Đào ra khỏi cửa sổ là đã tốt lắm rồi!Chỉ thấy Địch Lâm Thâm đứng lên tới chỗ Ngu Đào, bạn ngồi cùng bàn với Ngu Đào sợ tới mức rụt ra sau chút, tựa như sợ bị liên lụy nếu đánh Đào giương mắt nhìn hắn, hình như có hơi Lâm Thâm mặt không thay đổi nói “Cầm cặp qua đó ngồi trước đi. Tôi dọn bàn cho cậu.”“Ừm.” Ngu Đào cầm cặp đi ra hàng Tân Kiệt tới giúp đỡ, không bao lâu sau, vị trí của hai người đã đổi xong.“Được rồi, tự học tiếp đi.” Thầy Khuất nói xong, liền rời khỏi phòng còn phải đi nói cho các thầy cô môn khác một tiếng, vì Ngu Đào mất trí nhớ sẽ có khó khăn trên việc học, phải phụ đạo đúng văn phòng, các thầy cô nghe thấy tình huống này, đều vô cùng kinh ngạc, cũng có hơi đau lòng tiếc nuối.“Quậy thành chuyện gì chứ, đã 12 rồi, nếu kỳ thi đại học bị chuyện này làm lỡ, thì đúng là quá lãng phí cho đứa bé thông minh như Ngu Đào.”“Đúng đó, cơ thể không sao chứ? Không được thật thì học lại một năm, Ngu Đào nếu không thi nổi thì quá đáng tiếc.”“Tôi thấy, người không sao là tốt rồi. Trường học không phải có vị trí cử đi học à? Ngu Đào có tư cách.”“Đúng là có thể cử đi học, thầy Khuất tranh thủ chút giùm Ngu Đào đi.”…Các thầy cô đều rất quan tâm Ngu Đào, chỉ có cô vật lý là mặt mày khó coi, im lặng không hai tiết là tiết học chung, tiết học chung ở Bác Minh cũng không có gì, chỉ yêu cầu các học sinh phải vận động chút trên sân thể dục. Bình thường mọi người chỉ vận động bảy tám phút, sau đó đi mua chút đồ ăn vặt. Không ăn vặt thì bình thường đều về phòng học đọc sách, không bỏ qua bất cứ thời gian nào có thể học tập Đào ăn xúc xích nước mà Địch Lâm Thâm mua cho cậu bước vào phòng học, lúc đi qua lối nhỏ, thì nhìn thấy hai bạn học đang nghiên cứu một đề toán, hình như không có manh Đào dừng lại đọc đề lát, hai bạn học thấy có người đứng ở cạnh bàn, ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt được ưa thích của Ngu Đào —— Ngu Đào như vậy hoàn toàn khác với lúc trước, có vẻ cũng không lạnh bạn trong đó tăng lòng can đảm, hỏi “Cái đó, Ngu Đào, bài này cậu biết làm không?”Ngu Đào nói công thức cho hai người, đơn giản trình bày trên miệng. Hai bạn học hình như cũng không nghe Đào đưa xúc xích cho bạn học hỏi cậu cầm giùm cậu, sau đó cầm bút viết các bước tính trên giấy.“Hiểu chưa?” Buông bút, Ngu Đào nhận lại xúc Đào trình tự rõ ràng, logic rõ ràng, công thức cũng viết ra, hai người cũng nhìn hiểu.“Hiểu rồi, cảm ơn.”“Không có chi.” Ngu Đào lấy lại xúc xích ăn hết nó, ném cây xiên bằng tre vào thùng rác, về chỗ ngồi của Đào giảng bài cho bạn, các bạn khác cũng nhìn thấy, cả đám đều rất kinh ngạc. Phải biết, lúc trước họ thà rằng tự mình nghẹn, cũng sẽ không tìm Ngu Đào. Bởi vì Ngu Đào tuyệt đối sẽ không để ý đến Ngu Đào sau khi mất trí nhớ vậy mà chủ động giảng bài cho bạn! Mất trí nhớ hay lắm, mất rất hay!Nhưng mọi người không biết đây là tình huống ngẫu nhiên hay sau này Ngu Đào đều sẽ như Phi ngồi đằng trước Ngu Đào cầm sách ôn tập của mình chuyển qua phía Ngu Đào, cẩn thận hỏi “Ngu Đào, có thể dạy tớ bài này làm sao không?”“Để tớ nhìn xem.” Ngu Đào vươn Ninh Phi nâng sách bài tập Đào sau khi xem xong, bắt đầu giảng bài cho cậu ta, cũng viết các bước lên lần mở đầu này, mọi người biết Ngu Đào thật sự sẽ giảng bài cho mọi người, vì thế đều cầm bài đi tìm Lâm Thâm đi vệ sinh về, liền thấy mọi người bu đầy ở cạnh bàn Ngu Đào, hắn có lẽ cũng không chen vào được ——Tình huống gì đây? Hắn mới không ở cạnh Ngu Đào có mấy phút thôi, đã bị những người này vây quanh, coi Ngu Đào là cá chép đẹp lắm hả? Vây quanh cũng có thể thi đậu được đúng không?

sau khi học bá mất trí nhớ